Cơn khủng
hoảng tài chánh và kinh tế mà toàn thế giới đang phải đương đầu
không chỉ ảnh hưởng trục tiếp đến những sinh hoạt vật chất cụ thể
liên hệ đến nếp sống hằng ngày của mỗi người, mỗi quốc gia, mà c̣n
làm lung lay niềm tin vào những tiền đề văn hóa sâu kín mà đă từ lâu
người ta tưởng chừng như hiển nhiên.
Từ hơn năm
thế kỷ qua, dưới ánh sáng của thời đại tân kỳ, uy lực trí khôn con
người được tin là có thề kiểm soát được toàn bộ sinh hoạt thế giới,
và tiến bộ của khoa học kỹ thuật được xác định như là mẫu mực định
chuẩn cho văn minh các cộng đồng xă hội.
Đối diện
với cơn khủng hoảng có tầm vóc toàn cầu hôm nay, dường như lạc quan
ngây ngô ấy của con người của thời đại tân kỳ đă khựng lại. Nhiều
câu hỏi dồn dập được đặt ra: Tại sao lại khủng hoảng? Khủng hoảng
cho đến bao giờ mới thôi? Và sau đó th́ sao? Khả năng quản lư về
tài chánh mà chúng ta tưởng là vạn năng, nay có đủ sức chế ngự được
những tính toán điên rồ, những tham lạm phát xuất từ tâm địa con
người không? Các định chế tài chánh c̣n khả tín nữa không? Sinh hoạt
kinh tế lệ thuộc vào những thăng trầm tài chánh bấp bênh mà cuộc
khủng hoảng hôm nay là một hệ lụy, làm sao bảo đảm tiến độ đem lại
cuộc sống phồn vinh? Cuộc sống chính trị chỉ được xây dựng và đánh
giá trên lănh vực quản lư kinh tế và tài chánh mà thôi, sẽ phải thế
nào trước đại nạn nầy? Với kinh nghiệm thực tế về khủng hoảng nầy,
thế giới đang hân hoan đặt kỳ vọng vào viễn ảnh toàn cầu hóa dựa
trên đông lực tiến bộ kỹ thuật, kinh tế, tài chánh, thế giới ấy sẽ
đi về đâu? Nói tóm, tương lai nào chờ đợi chúng ta sau thảm trạng
nầy?
Tuy nhiên,
kinh sách các tôn giáo cũng như những bản văn nền tảng khai sáng các
nền văn hóa nhân loại đều cho hay sứ điệp chân lư và niềm vui cứu độ
bao giờ cũng được mặc khải từ một cơn khủng hoảng. Trong cuộc sống
cá nhân, mỗi người đều đă có thể chứng kiến tin vui đức bé chào đời
được loan báo bằng nỗi đau đớn của người mẹ.
Phải, trong
quá khứ, câu trả lời đơn giản là rồi ra sự việc cũng đâu vào đấy, đó
là định luật của tự nhiên. Nhưng sự việc cũng đâu vào đấy đó có phải
là là chung cuộc của những giải pháp ghê rợn bằng cách mạng đổ máu,
chiến tranh kinh hoàng mà thế kỷ vừa qua đă dùng để đương đầu với
khủng hoảng không?
Xuyên qua
cơn khủng hoảng hôm nay, liệu con người của thế giới ngày nay có đủ
sức vượt qua giới hạn định vị con người trong kỹ thuật, kinh tế, tài
chánh... để nhận ra căn cơ phát sinh khủng hoảng hay không?
Không phải
từ ngàn xưa các sứ điệp tôn giáo, văn hóa của các thánh hiền cũng đă
nhắc nhở rằng mọi khủng hoảng đều bắt nguồn từ khủng hoảng duy nhất,
đó là con người đă đánh mất nhân tính, hay sao? Tương lai thế giới
sẽ ra sao sau cuộc khủng hoảng, nếu con người hôm nay không nhận ra
được xă hội ḿnh đang sống đă đánh mất ư thức về nhân tính? Tuy
nhiên, điều chính yếu là liệu thắc mắc đó sẽ có âm hưởng ǵ trên
cuộc sống của mỗi cá nhân cũng như mỗi cộng đồng xă hội.
Định Hướng
|