Thế kỷ
hai mươi đă đi vào lịch sử với những cuộc cách mạng và chiến tranh
qui mô toàn cầu phát sinh từ những ư thức hệ dựa trên suy tư triết
lư đă cướp đi sinh mạng của hàng trăm triệu người dân vô tội. Những
ư thức hệ què quặt và rùng rợn đó vẫn c̣n thống trị một số quốc gia
mải mê nuối tiếc quá khứ và trong những nhóm quá khích cực tả hay
cực hữu đây đó về một giai cấp xă hội ưu thắng hay một chủng tộc
tinh tuyền.
Tệ hại
ấy vẫn c̣n đó; tuy nhiên mối kinh hoàng đang đe dọa nhân loại thế kỷ
hai mươi mốt hôm nay không chỉ dừng lại nơi việc lạm dụng biến suy
tư, vốn là món quà quư giá làm nên phẩm giá con người muôn thủa,
thành món đồ chơi của một ư hệ què quặt nhất thời. Tṛ chơi tai ác
và giết người c̣n đi xa hơn nữa! Nhiều người đang đồng hóa sứ điệp
yêu thương của tôn giáo thành dụng cụ của ḷng thù hận, ghen tương,
tranh giành để đề xuất con đường bạo lực nhân danh tôn giáo.
Hẳn
nhiên, không phải ngày hôm nay, lịch sử mới phải chứng kiến những
lạm dụng tôn giáo để mưu đồ cho .công việc của César.. Kỳ thực, việc
lạm dụng tôn giáo, thường gọi là việc cực kỳ phạm thánh., là một khả
năng làm đều ác kinh hoàng gắn liền với bản tính con người. Điều ác
đó phát sinh từ khả năng biến điều Thiện nhận thức bởi lương tri
thành một chiêu bài để thực hiện ư đồ đen tối của ḿnh. Ngày nào c̣n
mang thân phận con người th́ không giây phút nào, không một h́nh
thức sinh hoạt nào của con người lại không có nguy cơ rơi vào cám dỗ
nầy. Nguy cơ đó không chừa một ai, không phân biệt một tôn giáo nào.
Điều đáng ghi nhận là tương quan giữa tôn giáo và bạo lực ở vào thế
kỷ hai mươi mốt mang một sắc thái khác so với những thời kỳ trước.
Một mặt
đó là t́nh trạng vắng bóng thần thánh trong cuộc sống văn minh tân
kỳ. Những ǵ được xem là chính thức trong sinh hoạt giáo dục-văn hóa
và trong các mối liên hệ xă hội th́ thường là dị ứng với những giá
trị thiêng liêng của các truyền thống tôn giáo. Những trực giác về
thế giới thần thánh, về giá trị đạo đức làm nên nhân phẩm mặc nhiên
bị coi như là những dấu tích lịch sử của một thời đại đă qua và phải
cho qua.
Mặt
khác những bạo lực khủng bố lạm dụng danh nghĩa bảo vệ sự sống c̣n
của sinh hoạt tôn giáo cũng không c̣n là một số những sự kiện bất
chừng, địa phương, vô tổ chức, nhưng có nguy cơ toàn cầu hóa và trở
thành chiến lược thần thánh hóa bạo lực thay cho các sứ điệp thiêng
liêng của tôn giáo. Hai khuôn mặt cực đoan của thế giới ấy không c̣n
là một dự đoán,
nhưng
là thực thể xă hội chúng ta đang sống.
Đâu là
định hướng có thể giúp thế giới thoát ra khỏi nguy cơ đối kháng
khủng khiếp nầy?
Điều
chúng ta có thể khẳng định là không thể có xung khắc v́ lư do tôn
giáo v́ bạo lực không thể đi đôi với những giá trị cao cả và chân
thật của tôn giáo; trái lại có bạo lực v́ đă từ lâu giá trị tôn giáo
đă vắng bóng nơi tâm tư và nếp sống của những tác nhân xung đột hiện
nay. Nơi đâu có tôn giáo chân thật hẳn nơi ấy phải tràn ngập yêu
thương, thứ tha, và nhất là phải có cuộc chiến, không phải để thắng
người, để giết người nhưng để thắng ḿnh, để hy sinh chính ḿnh,
vượt qua tự măn để đón nhận và lắng nghe tha nhân. Nói theo ngôn ngữ
Phật giáo, trên con đường giác ngộ, chúng ta luôn nghe vang vọng sứ
điệp từ bi và nỗ lực .diệt ngă., chứ không hề nghe tranh đấu cho phe
ta, đảng ta, và triết hạ kẻ khác bao giờ!
Định
Hướng
|