Đây không phải lần đầu tiên
trong lịch sử, dân tộc Việt Nam chứng kiến sự gặp gỡ giữa công cuộc
phát huy văn hóa và việc khơi động t́nh tự quê hương.
Nếu dân tộc Việt Nam c̣n
tồn tại và văn hóa Việt Nam được xác tín và có thể phát huy cương
thường và tinh hoa làm nên hồn sống muôn thủa cho muôn người qua bao
thế hệ, (như lời của kẻ sĩ Vũ Quỳnh đă nói trong lời tựa hiệu chính
1 cuốn Lĩnh Nam Chích Quái), th́ đó chính là nhờ tổ tiên
đă trực giác được rằng, một mặt văn hóa không thể quên t́nh tự quê
hương, nhưng mặt khác văn hóa tự nó mâu thuẫn với thái độ khép kín,
vừa tự tôn vừa tự ti, nhất là quá khích và hời hợt của chủ nghĩa dân
tộc độc tôn.
Tiền nhân của dân tộc Việt
yêu dân yêu nước, nhưng không hề xem Khổng, Lăo, Phật, Chúa là người
ngoại lai mà từ chối tiếp nhận tinh hoa của hồn văn hóa hoàn vũ. Và
cũng chính v́ đă giúp con người nhận ra rằng nhân phẩm và văn hóa
vượt lên giới hạn chủng tộc, ngôn ngữ, lịch sử, địa lư, tập tục…, mà
các bậc thánh hiền luôn được tôn vinh là bậc thầy muôn thủa của loài
người.
Thật đúng như thế. Truyện
Bạch Trĩ trong bộ sách Lĩnh Nam Chích Quái được tiền nhân dùng để
trao ch́a khóa cho con dân Việt Nam đi vào hồn văn hóa đă kể rằng:
Sứ giả Giao Chỉ qua thăm kinh đô nước Tàu đă trả lời về ư nghĩa văn
hóa cho Chu Công, một bậc tiền bối của Khổng Tử, là đừng nên dừng
lại nơi những tập tục bên ngoài như ‘cắt tóc, vẽ h́nh, để đầu trần,
ngón chân cong’, nhưng nên t́m kiếm nét thanh cao ‘linh ưu vạn vật’
làm nên bậc ‘thánh nhân’.
Trong lịch sử cận đại nước
nhà, có phải v́ đă không nhận ra được rằng yêu quê hương không có
nghĩa là cổ súy chủ nghĩa dân tộc độc tôn mà vua quan nhà Nguyễn đă
chận đứng bước tiến của con dân Việt Nam hay sao? Và ai là thủ phạm
chính của bao triệu nạn nhân vô tội trong đệ nhị thế chiến vừa qua
nếu không là chủ nghĩa dân tộc điên rồ của Đức Quốc Xă? Và phải
chăng bạo lực khủng bố trong những ngày tháng gần đây là hệ quả của
việc đồng hóa giá trị tôn giáo thiêng liêng hay ư hệ chính trị tự
cho là tuyệt đối với một chủng tộc, một quốc gia?
Thế nhưng thực trạng sinh
hoạt văn hóa Việt Nam cho thấy, ở trong nước th́ v́ t́nh trạng bế
tắc và nhu cầu buôn bán văn hóa, ở hải ngoại th́ v́ t́nh tự nhớ quê
hương và những khó khăn hội nhập, lớp người hôm nay đang bước gần
đến cơn cám dỗ chọn con đường quá dễ dăi nhưng đầy hiểm nguy của chủ
nghĩa dân tộc độc tôn. Khi văn hóa chỉ c̣n được hiểu là khăn đóng áo
dài, cổ nhạc… th́ sao không khuyên con cháu ăn mặc như những h́nh vẽ
trên trống đồng, thời cha ông c̣n ở trần đóng khố!
Văn hóa truyền thống Việt
Nam chắc chắn không chỉ dừng lại nơi những vết tích mối mọt đó mà
c̣n bao gồm nét tinh hoa truyền thống là tôn vinh con người ‘linh
ư vạn vật’, con người tự do với phẩm giá thiêng liêng.
Nhưng hôm nay nét tinh hoa ẩn kín ấy c̣n được lưu ư nữa hay không
trong những công tŕnh sinh hoạt văn hóa, trong cũng như ngoài nước?
Định Hướng
1
“... Lĩnh Nam có nhiều kỳ trọng, các truyện làm ra không cần phải
chạm vào đá khắc vào ván mà rơ ràng ở ḷng người ... thời việc có hệ
ở cương thường, quan ở phong tục...” (Tựa Liệt Truyện Lĩnh Nam
Chích Quái – Vũ Quỳnh hiệu chính, bản dịch của Gs Lê Hữu Mục)
|